Lại nhớ chuyện cũ của thầy tôi. Hồi đó thầy học lớp Mười Hai, có cô bé lớp Mười nọ học giỏi nhất khối, cười hay lộ chiếc răng khểnh, thầy để ý đã lâu nhưng chưa có cơ hội bắt chuyện.
Hôm đó mưa to, thầy trú dưới mái hiên tiệm bán chè, cô bé kia từ đằng xa chạy lại đứng kế thầy. Nước mưa trên tóc cô nhỏ xuống đất, nhỏ xuống trán, xuống mũi của gương mặt đang mỉm cười nhìn thầy.
Em tên Giang phải không? Em mới cắt tóc nhỉ, nhìn xinh lắm đấy. Này, ở bên cạnh em nghe mùi hoa nhài ấy, anh thấy thơm. Em học giỏi thế, anh cố mãi chỉ được hạng nhì khối thôi. À, em hay đi ngang lớp anh giờ ra về, hôm nào ra về anh cũng ở lại lớp trễ nhất để ngóng em. Em mới từ chối thư tình của thằng T. lớp anh đúng không? Anh... sẽ không dại viết thư tình như nó đâu. Anh thích em lắm, Giang ạ.
Đó là tất cả những gì diễn ra trong đầu thầy tôi lúc ấy. Thầy định nói ra hết, mặc kệ cô nghĩ gì.
Nhưng thầy tôi im lặng. Cả hai đã im lặng suốt cơn mưa rả rích gần một tiếng đồng hồ năm đó.
Hai năm sau cô gái tên Giang kia lấy chồng, rồi đi định cư. Mãi mãi, cô chỉ xuất hiện trong lời kể của thầy.
Những lời năm ấy vì lo sợ mà không dám thốt lên, sau này cũng chẳng còn cơ hội nói ra nữa.
Ôi, những giấc mộng niên thiếu. Ôi, chuyện xưa giờ chìm trong tiếng thở dài.